Trải nghiệm cuộc sống tuyệt vời khi rời phố về biển
huynhpham
7/1/20257 min read
Có những buổi sáng, tôi ngồi yên bên tách cà phê, nhìn nắng trải vàng ngoài hiên, lòng bỗng tự hỏi: “Phải chăng đã đến lúc mình sống khác đi?”
Suốt nhiều năm, tôi quen với nhịp sống tất bật: những buổi họp dài dằng dặc, những cuộc gọi bất chợt giữa đêm, những bữa tiệc tiếp khách mà nụ cười đôi khi chỉ để giữ phép lịch sự. Và luôn là những con số, những kế hoạch, những chỉ tiêu cứ lởn vởn trong đầu, ngay cả khi tôi đã tắt đèn đi ngủ.
Tôi vẫn hay tự trấn an mình: “Công việc mà, ai cũng vậy thôi.” Nhưng sâu trong lòng, vẫn có một góc nhỏ cứ thì thầm: “Liệu còn bao lâu nữa, mình mới được thở chậm lại, sống cho những điều thật sự quan trọng?”
Tôi bắt đầu mơ về một nơi không có khói bụi, không tiếng xe dồn dập, nơi mỗi sớm mai chỉ nghe tiếng sóng thì thầm và mùi gió mặn của biển.
Tìm Về Một Góc Bình Yên
Chúng tôi – bà ngoại, hai vợ chồng và hai đứa con – rời Sài Gòn, về sống tại một căn nhà nhỏ nằm dưới chân một ngọn đồi phủ kín cây xanh, cách trung tâm Vũng Tàu khoảng 8km. Trước nhà là một khoảng sân rộng, đủ để bọn nhỏ đá bóng, đạp xe, và để bà ngoại phơi cá khô. Trong vườn, một cây lộc vừng nở hoa đỏ hồng, rủ xuống như suối tóc, tỏa mùi hương dịu nhẹ. Nắng len qua từng kẽ lá, vàng ươm.
Buổi sáng, tôi thức dậy không còn tiếng còi xe, không bụi mù. Thay vào đó là tiếng chim ríu rít, tiếng gió thổi từ biển. Tôi và vợ thong thả pha cà phê, ngồi ngoài sân nghe sóng vỗ vọng từ xa. Một hơi thở sâu cũng trở nên quý giá mà suốt bao năm bon chen, tôi chưa từng tận hưởng trọn vẹn như thế.
Thiên Nhiên Vừa Thơ, Vừa Thách Thức
Sống ở biển, thiên nhiên trở thành bạn đồng hành, vừa dịu dàng, vừa… khó chiều. Hai đứa nhỏ nhà tôi mê tít những trò tưới cây, bắt sâu, ngắm tổ chim trong tán lộc vừng. Nhờ thế, chúng học được cách quan sát, yêu thiên nhiên, hiểu về đất, về cây.
Thế nhưng, không phải lúc nào cũng là “thiên đường.” Nhà tôi ở sát đồi, cây cối rậm rạp, nên côn trùng ghé thăm thường xuyên. Mối, kiến cánh, bọ cánh cứng và… muỗi là những “bạn không mời mà tới”. Có những đêm muỗi vo ve thành dàn hợp xướng. Hai đứa nhỏ phải ngủ màn, hoặc bôi thuốc chống muỗi mỗi chiều. Nhưng đổi lại, tôi nghĩ: được thở bầu không khí trong lành, chịu chút muỗi, cũng xứng đáng.
Chuyện Trường Lớp Và Nỗi Lo Làm Cha Mẹ
Một trong những điều khiến tôi lo nhất khi bỏ phố về biển chính là việc học của con. Trường công ở vùng ngoại thành Vũng Tàu khá gần nhà, thầy cô nhiệt tình, dễ thương. Nhưng đúng là so với thành phố, cơ sở vật chất và hoạt động ngoại khóa ít phong phú hơn.
Ngày đầu đi xin học cho con, tôi run y như đi phỏng vấn. Thật may, các thầy cô vui vẻ đón tiếp, hướng dẫn tận tình. Hai đứa nhỏ cũng khiến tôi bất ngờ vì thích nghi rất nhanh. Con trai thì có nhóm bạn cùng câu cá, bắt dế, con gái thì mê tít các buổi múa hát. Nhiều khi tôi tự hỏi, phải chăng cuộc sống gần thiên nhiên khiến tụi nhỏ trưởng thành và tự tin hơn?
Cuộc Sống Vẫn Phải Kiếm Tiền
Bỏ phố về biển, không phải chỉ có hoa lá và tiếng sóng. Bởi tiền vẫn là thứ cần phải nghĩ đến mỗi ngày.
Tôi từng mơ mở quán cà phê nhỏ, đặt mấy bộ bàn ghế dưới tán lộc vừng, pha cà phê phin, bán thêm bánh ngọt. Nhưng thực tế chẳng dễ. Vốn liếng, giấy phép, rồi lượng khách ở vùng ngoại thành không ổn định. Thế là tôi chọn hướng khác: dạy học online.
Nhờ kinh nghiệm làm văn phòng, tôi mở lớp dạy kỹ năng tin học, tiếng Anh cơ bản, kỹ năng mềm. Có buổi tối, tôi ngồi ngay dưới cây lộc vừng, gió thổi mát rượi, vừa dạy học trò ở khắp nơi. Không giàu ngay, nhưng đủ giúp tôi xoay xở chi tiêu.
Ngoài ra, tôi còn học cách kiếm tiền online: viết blog, làm YouTube, TikTok, bán hàng affiliate. Ban đầu, mọi thứ mới mẻ, từ quay video đến viết nội dung sao cho thu hút. Nhưng càng làm, tôi càng thấy thích vì được tự do sáng tạo và làm chủ thời gian.
Chi Phí Sinh Hoạt Ở Vũng Tàu: Thật Nhưng Không “Rẻ Bất Ngờ”
Mọi người hay nghĩ: bỏ phố về biển chắc sống rẻ lắm. Tôi thì bảo: rẻ hơn phố, nhưng không rẻ như mơ.
Điện nước: Tầm 800.000 – 1.200.000/tháng. Vì ít xài máy lạnh, chỉ quạt và vài tiếng máy lạnh những trưa nắng gắt.
Internet: Dạy online cần mạng khỏe, nên tầm 300.000 – 400.000/tháng.
Ăn uống: Hải sản rẻ, tươi. Cá nục khoảng 30.000 – 40.000/kg, tôm đất khoảng 100.000 – 150.000/kg. Nhưng đồ khô, sữa, đồ ăn vặt cho trẻ em thì giá gần như thành phố. Một gia đình 5 người như tôi tốn khoảng 5 – 6 triệu/tháng.
Học phí: Trường công phí thấp, tầm 200.000 – 300.000/tháng/học sinh, nhưng cộng thêm bán trú, tiếng Anh, quỹ lớp thì cũng khoảng 1 triệu đồng/tháng cho hai bé.
Xăng xe: Vì ở xa trung tâm, nên mỗi tháng tốn tầm 1 – 1,5 triệu đồng.
Tổng chi phí sinh hoạt gia đình tôi khoảng 10 – 13 triệu đồng/tháng. Nếu không có nguồn thu ổn định, vẫn khá… mệt.
Bỏ Phố Về Biển: Đáng Không?
Đêm nào cũng vậy, khi tôi đứng ngoài sân, nhìn trăng chiếu qua tán lộc vừng, nghe tiếng sóng vọng về, tôi tự hỏi: Liệu mình chọn đúng không?
Rồi tôi tự trả lời:
Tôi được gần gia đình hơn bao giờ hết.
Tôi không còn khói bụi, không kẹt xe, không họp hành triền miên.
Tôi được sống giữa thiên nhiên, dù đôi khi phải… bắt muỗi!
Tôi thấy mình đang sống, không chỉ tồn tại.
Cuộc sống ở biển không phải thiên đường. Vẫn có lúc lo lắng, chật vật mưu sinh. Nhưng tôi chưa từng hối hận. Bởi đổi lại, tôi có thời gian, có bình yên, có những sáng tinh mơ hít hà gió biển, và những buổi chiều lộng gió cùng tiếng sóng.
Lời Gửi Đến Những Ai Đang Mơ Bỏ Phố
Nếu bạn cũng đang mơ về biển, tôi chỉ muốn nhắn nhủ:
Hãy chuẩn bị tài chính dự phòng ít nhất 6-12 tháng.
Nghĩ kỹ về nghề nghiệp mới. Đừng vội bỏ phố chỉ vì mệt mỏi tạm thời.
Sẵn sàng đối mặt với muỗi, côn trùng, và cả… cô đơn.
Tin vào giá trị bạn muốn theo đuổi. Bởi không gì quý hơn cuộc sống đúng nghĩa.